Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

KINH VĂN - GIA TỘC


GIA GIÁO

Người ơi nhớ lấy điều này,
Nhiều nhà hợp lại thành ngay : nước nhà.
Nhà lớn vốn là quốc gia,
Gia đình nề nếp > Nước nhà kỷ cương.

Tư gia giầu có tình thương,
Xã hội có đường tôn giáo thiện nhân.
Gia đình lễ giáo gia phong,
Lễ phép Quân Thần - Nề nếp quốc gia.

Làm cha gương mẫu trong nhà,
Làm vua cần phải quang minh vì đời.
Cha còn vô đạo hại đời,
Vua sao thuyết phục lòng người thiện nhân.

Ai mà chẳng mẹ cha sinh,
Phật cũng có mẹ nữa là phàm nhân.
Gạt lừa có được uy quyền,
Con còn chẳng phục nói chi phục người.

Vua-Quan Phụ-Mẫu ngàn đời,
Nếu sống vô đạo, trị đời ra sao ?
Tổ Tiên ở chốn cung nào,
Cũng bị Trời phạt đọa vào đau thương.

Người thường sinh sống bất lương,
Ông Bà Tiên Tổ hết đường đầu thai.
Làm người khổ não dài dài,
Mới cầu Tiên - Phật, giúp cho an lành.

Đức Phật - Bồ Tát - hiển linh,
Cứu khổ cứu nạn hướng người từ nhân.
Thánh - Thần hành luật Thiên Cung,
Trị kẻ hại đạo làm đời thối tha.

Phật, Tiên, Thánh, Thần - khác Ma,
Chẳng qua ở chỗ thiện và ác thôi.
Làm người chẳng biết trọng Trời,
Làm sao biết kính những người bề trên.

Kẻ xui người sống lưu manh,
Tội với chính mình, làm nhục Tổ Tiên.
Vì quyền ham lợi quàng xiên,
Nòi giống Tiên Tổ hết đường đầu thai.

Làm cha sống chẳng vì ai,
Đòi con báo hiếu sau này được không ?
Làm chồng chẳng biết vợ mong,
Xa đọa hưởng lạc bệnh không thoát mà.

Vợ vừa là mẹ người ta,
Vừa là chỗ dựa cho người mình yêu.
Nếu sống vô đạo là liều,
Bởi tránh sao được những điều đau thương.

Cả đời một nắng hai sương,
Nếu không cẩn trọng là vong giống nòi.
Dạy con đâu phải riêng lời,
Mà cần tích thiện cho đời mai sau.

Của tiền chẳng đáng gì đâu,
Chết mang sao nổi về nơi âm phần.
Chỉ cần sống đủ là hơn,
Tham lam bạc ác vay lần tội mai.

Con cháu tích đức bằng Trời,
Cũng không trả nổi cho đời ông cha.
Sống đời bạc ác điêu ngoa,
Chết sao tránh nổi ngục hình đớn đau.

Chết là có phải hết đâu,
Nếu chết mà hết, cần đâu cúng cầu.
Người chết đọa khổ - than sầu,
Vì cảnh tẻ nhạt - âu sầu tâm tư.

Sống gây nghiệp - tội, đời ư ?
Chết về âm phủ : âm u đọa hình.
Sống gây nghiệp ác tội tình,
Chết rồi oán đến tìm mình thỏa thê.

Âm phủ là chốn ê chề,
Tồn tại ngay chốn đời ta hàng ngày.
Sớm chiều nhìn ngó loay hoay,
Tìm nguồn vui ở lòng thành cháu con.

Cõi âm nơi chốn đông vui,
Là những nơi có người trần tín tâm.
Dựng chùa lập miếu tế Thần,
Đông vui chẩy hội - tâm linh nguyện cầu.


...........................





Tổ cô tổ cậu là ai ?
Là người chết trẻ Thánh đưa về hầu.
Thờ cúng đúng đạo là cầu,
Bóng Thánh gia tộc rõ lầu Tổ Cô.

Ông Hoàng : Tổ Cậu tư gia,
Vốn là bóng Thánh họ nhà ta thôi.
Binh sỹ tử trận ở đời,
Về với Thánh Trần hầu cận Quân Vương.

Thần Linh vốn có miếu đường,
Nhưng người đã phá mới sinh vào nhà.
Sai lầm người hại chúng ta,
Chớ nên lập lại khiến nhà bất an.

Muốn có cuộc sống an khang,
Thì nên tạo phúc cho đời đẹp hơn.
Đừng hùa với lũ bất nhân,
Xui người làm bậy hại tông-giống nòi.

Người xuôi kẻ ngược vì đời,
Mưu sinh kiếm sống nhờ nơi âm phần.
Lễ nghi do người kính dâng,
Đối với Tiên Tổ chỉ cần tâm thôi.

Cúng nhiều vô lý, dại khờ,
Hao tổn vật chất, sót xa tình người.
Cúng gì cũng chỉ tâm thôi,
Muốn ăn thì cúng người trần hưởng đi.

Lễ giáo ngắn gọn lễ nghi,
Vòng vo tam quốc vẽ bầy khổ nhau.
Thánh thiện là giáo lý đầu,
Từ bi quảng đại về sau tuổi già.

Đừng tu kiểu miệng chan hòa,
Tâm đầy sâu bọ người ta chê cười.
Làm người trọng nghĩa khinh tài,
Âm phần Tiên Tổ còn nơi ngửng đầu.

Miệng cười thật dạ tình sâu,
Còn hơn của cải tạo sầu người ơi.
Sống hiền cũng hợp ý Trời,
Nhưng sống Thánh thiện, hết nơi chê cười.

Thánh Thần cũng nể phân mười,
Người phàm ngưỡng mộ cuộc đời lên Tiên.
Sống mà bủn xỉn tính hèn,
Kết cục xấu hổ Gia Tiên âm phần.

Đời người tính sáu mươi năm,
Đừng có lãng phí đi lầm đường tu.
Tu sao cuộc sống phong du,
Tu sao cho được vẹn nơi đạo đời.

Người Việt tam giáo ý Trời,
Sống cho ngay thẳng sứng người thanh cao.
Tham quyền tham của ào ào,
Tránh sao được cảnh tạo ra oán thù.

Làm người đời sống phong du,
Sướng sao cho hết âm phù độ nhân.
Tham nhiều thì sẽ bị thâm,
Sướng bao nhiêu đó khổ mình bấy nhiêu.

Tài sản - danh hão - quyền uy,
Thực chẳng đáng giá được bao đâu người.
Tham gì khổ nấy người ơi,
U mê - sân hận, làm đời khổ hơn.


Đức Minh
Pháp chủ Thần Học Phương Đông
Chấp bút.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét